Tiễn ra sân bay Hạ Môn ngày 25/9
Lần đầu tiên tiễn ra sân bay, cũng là thời khắc chia tay, tâm trạng bồi hồi lẫn lộn. Nhận được tin trong group chat là mọi người tập hợp ở cửa lầu 2. Các bạn trong nhóm tổ chức nói tất cả chú ý mục tiêu, chăm chú lắng nghe dù sao cũng lần đầu tiên tham gia mà. Đợi rồi đợi, mãi một hồi nghe các bạn ấy nói “đến rồi”, thế là nhìn xuống xem bảng số xe, không sai chính là xe của đoàn phim.
Khi cửa xe mở ra, nhìn thấy một Maruko Chan mặc áo thun màu vàng nhạt, quần jean, giày trắng, đội nón, đeo khẩu trang trắng ^o^ trong thoáng chốt mọi người nhốn nháo hẳn lên.
Tôi liên tục vẫy tay gọi “Tiểu Sảng, Tiểu Sảng”, cũng có lẽ không ai biết cũng không ai nhớ tôi là ai nhưng cơ hội được gọi Tiểu Sảng ở sân bay thật không nhiều đâu, phải trân trọng những trải nghiệm đáng quý trong cuộc đời này. Bước vào sân bay, nhân viên, hành khách, fan đều xôn xao lấy điện thoại ra chụp hình, sau đó theo sát chị ấy vẫn là chúng tôi; chị ấy việc gì cũng tự mình làm hành lý cũng tự mình xách.
Bạn đứng bên cạnh gần nhất nói muốn giúp Tiểu Sảng xách nhưng chị ấy đều nói “không sao không sao”, đi phía sau vẫn là tôi nhưng khi có chỗ trống liền chạy ngay lên phía trước.
Dọc đường đến chỗ kiểm soát hải quan… giữa đường Tiểu Sảng có đi tìm toilet, nhìn thấy có nhân viên trong sân bay xông vào toilet tìm cô ấy, phản ứng đầu tiên chính là ngăn cản người đó lại “thật ngại quá, xin lỗi, xin lỗi” lúc đó không hề do dự, không có bất kỳ sợ sệt nào, không ngờ một người nhát gan như tôi lại bất giác thôi thúc mình đi bảo vệ chị ấy.
Nhìn thấy chị ấy từ toilet bước ra, tôi chủ động bước lên phía trước nhắc nhở mọi người xung quanh trật tự đừng chen lấn, cảm phiền họ nhường đường, “Thật ngại quá, tình huống đặc biệt mong mọi người thông cảm” sau đó Tiểu Sảng chọn đi thang cuốn, có lẽ là muốn có nhiều không gian hơn đi cùng fan ^V^
Tới trạm kiểm soát, do người quá đông nên tôi bị kẹt ở phía sau cuối cùng, không thể nhìn thấy chị ấy cúi đầu 90 độ nói “cảm ơn cảm ơn” và “tạm biệt”.
Sau khi về, xem được video quay ở trước chỗ kiểm soát, chị ấy đã lấy tay ra hiệu với nhân viên sân bay nhờ đợi một tí, chị ấy chỉ biết làm không biết nói, hoặc có lẽ chị ấy không giống với nhiều người biết làm rất nhiều hành động tương tác, nhưng sẽ dùng cách riêng của chính mình đi biểu đạt rằng “trong lòng đều để ý đến mọi người” trong lúc kiểm soát chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhưng không thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp ngọt ngào khi chị ấy mở khẩu trang.
Nhưng mà, nhìn thấy một hình ảnh ấm áp nhất, không cần ngôn ngữ, không có lãng mạn, chỉ là chị ấy chụp hình chúng tôi.
Khi sắp xếp lại hành lý, đột nhiên thấy điện thoại của Tiểu Sảng lóe lên tia sáng màu đỏ, sau đó chụp hình chúng tôi.. Thì ra là vậy, cũng giống như chúng tôi muốn lưu lại thời khắc tươi đẹp vậy. Chúng tôi đang chụp chị ấy, chị ấy cũng đang chụp chúng tôi (≧3≦)
Chị ấy là một người ấm áp, thầm lặng, thuộc phái hành động, có lẽ người khác nhìn vào sẽ thấy chị ấy không đủ nhiệt tình, cũng không giao lưu nói chuyện nhiều nhưng chị ấy có cách riêng của chị ấy đi quan tâm đến chúng tôi, chúng tôi cũng dùng cách riêng của chúng tôi đi bảo vệ chị ấy. Trong mắt người khác chị ấy không hoàn mỹ, cũng có khuyết điểm, nhân vô thập toàn, chị ấy chính là một cô gái không hoàn mỹ!
Sophie~
Không có nhận xét nào:
nhận xét