Tác Giả: NgocLinh Ho
Người ta bảo cô ấy không xinh đẹp
Người ta đùa cô ấy chẳng tài năng
Cười nhạo tôi sao quá mức yêu nàng
Tôi không biết, nhưng rằng em xứng đáng
Sao Băng ngày hạ, nàng xuất hiện
Ngốc nghếch ngây thơ, nhất kiến yêu nàng
Thế gian hợp hợp tan tan, 7 năm vẫn vậy bên nàng chẳng đi.
Vui vì em
Buồn cũng vì em
Mừng em tỏa sáng
Giận em thật thà
Bởi em không biết kêu ca
Vì em thẳng thắn để mà hại thân
Em lại chẳng biết phân trần
Bảo sao cẩu tử ngày ngày vây quanh
Vệ tinh máy ảnh rình canh
Em chơi với chó cũng thành hot trend
Thể hình gầy béo, mặc em
Diện đồ đơn giản cũng lên Si nà
Cũng là em ít điệu đà
Không màng danh lợi, ngọc ngà, tiếng tăm
Cần cù, hiếu thuận, siêng năng, 1 câu nỗ lực bao năm không sờn.
Lặng nhìn em mạnh mẽ hơn
Lẽ nào không biết, em cô đơn, em nặng lòng
Yêu em, nhưng cách bể ngăn sông
Em đau, em khóc, mà lòng siết đau
Chẳng sao! Em có biết đâu nào
Buồn vui, hờn giận muôn màu
Nhân gian cười nhạo tôi sao xuẩn cuồng
Thế nhân thì mặc thế nhân, chỉ tôi mới biết thanh xuân có nàng.
Không có nhận xét nào:
nhận xét